Xưa kia ở tuốt trên trời.
Ngọc Hoàng Thượng đế thảnh thơi thấy buồn.
Sai bắt một chú chuồn chuồn.
Xịt vô mười lít nước tương đem hầm.
Bỏ thêm một ký ớt bằm.
Chanh chua sáu trái, me dầm bảy tô.
Nước mắt cá sấu tám xô.
Dịu dàng chút xíu, một lô : dữ, dằn…
Nêm thêm chín chú lăng quăng.
Mít khô, mít ướt, cằn nhằn, ghen tuông.
Hai cân nhõng nhẽo, giận hờn.
Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn dề.
Ngọc Hoàng hứng chí hề hề.
“Con này” hoàn hảo khỏi chê chỗ nào. Sai Thiên Lôi lấy bột nhào.
Bắc Đẩu canh lửa, Nam Tào quạt than.
Bổng nhiên một tiếng nổ vang.
Thế là con gái tự nhiên ra đời.